I. MỞ ĐẦU
Có một điều tôi để ý đã khá lâu, chắc các bạn cũng từng thoáng nghĩ qua: hình như càng lớn, chúng ta lại càng giỏi che giấu cảm xúc của mình. Người ngoài nhìn vào tưởng đâu mình đang ổn, mà thật ra bên trong thì sáo trộn đủ kiểu. Lắm lúc bực mà chẳng hiểu mình bực vì điều gì, mệt mà không rõ mình mệt vì đâu. Chuyện nhỏ thôi, có khi chỉ là một ánh nhìn khó chịu của ai đó, một câu nói vô tình hay đơn giản là một buổi sáng ngủ dậy thấy lòng trống rỗng. Thế là nguyên cả ngày cứ như đeo thêm chiếc túi nặng, kéo lê qua hết việc này đến việc khác.